Có những nơi đi qua chỉ một lần nhưng để lại trong lòng người thứ cảm xúc rất khó gọi tên. Cổ Thạch – một vùng biển nhỏ ở xã Bình Thạnh, huyện Tuy Phong, Bình Thuận – là một nơi như thế.
Không rực rỡ, không ồn ào, không được quảng bá quá nhiều… Cổ Thạch vẫn nằm đó, lặng lẽ, giữa nắng, gió và đá.
Tôi đã đến vào một buổi trưa nắng, và đứng lặng thật lâu trước một khung cảnh không hề sắp đặt.
Phía trước tôi là biển xanh dịu nhẹ, không thăm thẳm như những vùng biển du lịch nổi tiếng, nhưng có một chất gì đó rất hiền – cái hiền của đất trời chưa bị con người chạm vào quá nhiều. Sóng vỗ chậm. Gió không gào thét. Mọi thứ như đang đi chậm lại, rủ tôi cùng… ngồi xuống.
Bên trái là hàng dương rì rào, thân cây thẳng đứng như những người giữ biển. Dưới tán dương là một chiếc thuyền thúng vàng – nhỏ bé, nằm đó như một dấu chấm tròn cho câu chuyện làng chài lặng thinh. Nó không hẳn đẹp, nhưng thật. Nó kể về những chuyến đi biển sớm tinh mơ, về giấc ngủ ngắn của người đàn ông vừa gỡ cá về.
Xa xa là ghềnh đá nhấp nhô – thứ mà biển đã để lại nơi này sau bao năm. Đá không đều, không bóng bẩy, nhưng mang trong mình cái trầm mặc của thời gian. Đó cũng là thứ làm nên cái tên “Cổ Thạch” – nơi có bãi đá bảy màu nổi tiếng, nơi mà mỗi viên đá là một câu chuyện được sóng và gió kể lại suốt trăm năm.
Ở Cổ Thạch, chẳng có gì vội vàng. Mọi thứ đều dung dị. Cảnh vật không phô trương, người dân không vồn vã, mà trời đất thì như đang thủ thỉ bên tai:
“Cứ ở lại đây lâu thêm chút nữa, cho tâm mình lắng lại.”
Cổ Thạch không dành cho người vội. Nhưng nếu bạn đã từng đến – chắc chắn sẽ chẳng quên.
📍 Cổ Thạch – xã Bình Thạnh, Tuy Phong, Bình Thuận
📷 Một vùng biển còn nguyên nét hoang sơ, giản dị, dành cho những ai biết chậm lại và lắng nghe