Tôi không nhớ lần đầu nghe đến hai chữ “Cổ Thạch” là khi nào. Chỉ biết rằng trong đầu tôi, cái tên ấy gợi lên điều gì đó rất xưa, rất đá, rất gió. Và rồi một ngày, tôi tìm về nơi ấy – một vùng biển nhỏ ở xã Bình Thạnh huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận, nơi mà ai đi ngang cũng dễ bỏ lỡ nếu không chịu dừng lại.

co thach

Cổ Thạch không đẹp lộng lẫy. Nhưng Cổ Thạch thật.
Đó là cái thật của đá nằm im cả trăm năm giữa nắng gió, của những viên sỏi tròn mịn mà biển cứ kiên trì mài giũa qua từng đợt sóng. Bãi đá bảy màu nằm trải dài ven biển như một bức tranh không tô vẽ, mỗi bước chân đi qua đều nghe như đang giẫm lên thời gian.

Ở đây, gió không rít, sóng không gào.
Mọi thứ đều vừa đủ. Buổi sáng mùi biển còn lẫn mùi nhang khói từ ngôi chùa cổ nằm trên đồi đá – Chùa Cổ Thạch. Cổng chùa đơn sơ, mái lợp rêu phong, lòng chùa mát lạnh như thể đá đang thở. Có người vào vái lạy, có người chỉ ngồi im – cũng chẳng ai làm phiền ai.

Cổ Thạch cũng không đông người. Không nhà cao tầng, không tiếng rao lớn, chỉ là vài hàng quán ven đường, bán dừa tươi, bánh xèo, vài con cá khô treo. Người ở đây chậm rãi, đi nhẹ, nói nhỏ. Có lẽ sống với biển lâu ngày, người ta cũng hiền như đá.

Chiều xuống, mặt trời trải vàng trên những viên sỏi, lấp lánh như có ai vừa thắp đèn dưới cát. Tôi ngồi yên, tay nắm một viên đá mát rượi, nghe gió thổi qua tai mà lòng cũng nhẹ tênh.

Cổ Thạch chẳng cần chiêu trò để mời gọi.
Nó chỉ ở đó – yên tĩnh, hoang sơ, như một người xưa ngồi kể chuyện bằng im lặng.
Và nếu ai đủ chậm để lắng nghe, sẽ mang về một miền nhớ khó quên.

📍 Cổ Thạch – xã Bình Thạnh, Tuy Phong, Bình Thuận
🪨 Vùng đất của đá, của gió, của lòng người lặng như biển sớm

Để lại một bình luận